Thơ chế "Đừng tưởng"

23:04 | 26/07/2021

|
Thơ chế 'Đừng tưởng'

Đừng tưởng cứ núi là cao

Cứ sông là chảy, cứ ao là tù.

Đừng tưởng không nói là câm

Không nghe là điếc, không trông là mù

Đừng tưởng cứ trọc là sư

Cứ vâng là tốt, cứ ừ là ngoan.

Đừng tưởng cứ giàu là sang

Cứ im lặng tưởng là vàng đến ngay

Đừng tưởng nốc rượu là say

Cứ hứa là thật, cứ tay là cầm

Đừng tưởng giặc ở ngoại xâm

Cứ bè là bạn, cứ dân là lành

Đừng tưởng cứ trời là xanh

Cứ đất và nước là thành quê hương

Đừng tưởng cứ lớn là khôn

Cứ bé là dại, cứ hôn là chồng

Đừng tưởng chẳng có thì không

Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà

Đừng tưởng chẳng gần thì xa

Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người

Đừng tưởng chẳng khóc thì cười

Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi

Đừng tưởng gần nhất là nhì

Gần quan là tướng, gần suy là hèn

Đừng tưởng cứ sáng là đèn

Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường

Đừng tưởng cứ đẹp là thương

Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình

Đừng tưởng có ghế là vinh

Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền

Đừng tưởng cứ cố là lên

Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần

Đừng tưởng cứ đều là cân

Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ

Đừng tưởng cứ vần là thơ

Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh

Đừng tưởng cứ vội thì nhanh

Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn

Đừng tưởng giàu hết cô đơn

Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.

Nguồn: Thơ chế 'Đừng tưởng'

Quyết Đại Ka

vnexpress.net