Mùi của mẹ

09:35 | 06/11/2025

|
Tôi vẫn nghĩ, ký ức của mỗi người không chỉ nằm trong những bức ảnh cũ hay dòng nhật ký đã úa màu, mà còn ẩn đâu đó trong một mùi hương rất riêng. Với tôi, đó là mùi của mẹ, thứ hương bình dị đã theo tôi từ thuở ấu thơ giữa lòng Hà Nội.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một con phố nhỏ, nơi những mái ngói rêu phong in bóng qua bao mùa gió sớm. Mùi của mẹ thấm vào từng góc nhà - vừa như khói bếp sáng đông, vừa như hương bồ kết thoang thoảng trong mái tóc, lại có chút ngai ngái của mồ hôi người đàn bà tảo tần lo toan. Mỗi khi mẹ cúi xuống cài lại khuy áo cho tôi trước giờ đến lớp, mùi ấy ùa lên, ấm áp và quen thuộc đến mức tim tôi thấy bình yên lạ thường.

Mùi của mẹ

Những sáng mùa đông Hà Nội, sương còn giăng lãng đãng ngoài hiên, mẹ đã dậy sớm nấu nồi cháo nhỏ, bắc ấm nước pha trà. Hơi khói quyện cùng mùi gạo mới, mùi than củi, rồi cả mùi áo mẹ mặc hôm qua còn phảng phất nắng. Căn bếp nhỏ phố cổ khi ấy dường như là trái tim của cả ngôi nhà, nơi chứa đầy hơi ấm, yêu thương và sự dịu dàng của mẹ.

Rồi tôi lớn lên, rời Hà Nội sang châu Âu học. Giữa thành phố xa lạ, tôi quen dần với mùi cà phê rang xay trong quán nhỏ, mùi nước hoa sang trọng, mùi bánh mì nướng trong những buổi sáng tuyết rơi. Tất cả đều tinh tế, hiện đại, nhưng chẳng mùi nào khiến tôi thấy thân thuộc. Có đêm, trong căn phòng ký túc lạnh buốt, tôi mở chiếc va li mẹ gửi sang. Giữa những gói trà sen và mấy túi bánh cốm, tôi bắt gặp chiếc khăn cũ. Khi nước thấm qua vải trong chậu, một làn hương dịu nhẹ bỗng lan ra, đó là mùi xà phòng pha chút hương nắng, lẫn mùi mồ hôi quen thuộc. Tôi bỗng thấy mắt mình cay xè. Hóa ra, suốt bao năm, tôi vẫn đi tìm chính mùi ấy, mùi của mẹ, mùi của Hà Nội thân yêu.

Mùi của mẹ không phải thứ hương khiến người ta say mê, nhưng lại có sức mạnh diệu kỳ: chỉ cần khẽ chạm, mọi cô đơn, mỏi mệt đều tan biến. Đó là mùi của những buổi sớm mẹ dắt tôi đi qua con phố mờ sương, mùi của những bữa cơm giản dị mẹ nấu sau giờ tan ca, mùi của tấm áo bạc màu theo mẹ suốt bao năm tháng. Trong mùi ấy, có cả nắng, có gió, có những mùa lá rơi trên phố, và có tình yêu lặng lẽ mẹ gửi vào từng nhịp thở của thành phố này.

Giờ đây, mỗi lần trở về, khi cánh cửa nhà vừa mở ra, tôi lại khẽ hít một hơi thật sâu. Vẫn mùi ấy, thật giản dị, thật dịu hiền, và chan chứa thương yêu. Tôi sợ một ngày nào đó, mùi hương ấy sẽ chỉ còn trong ký ức. Nhưng cũng tin rằng, dù có đi đến đâu, mùi của mẹ vẫn sẽ theo tôi như một phần không thể tách rời của tuổi thơ, của Hà Nội và của chính tôi.

Với tôi, mùi của mẹ là mùi của quê hương.

Nguồn:Mùi của mẹ

Tường Vy

laodongthudo.vn