Nhớ Hà Nội

09:10 | 13/08/2025

|
Đêm lặng im. Gió cao nguyên khẽ lay động tấm rèm cửa sổ, ẩn hiện những tầng mây xanh tím giữa lớp lớp sương giăng. Tôi không ngủ được, lặng lẽ ngồi dậy. Căn phòng khách sạn bây giờ phút chốc trở nên thân thương như căn phòng trên phố Trần Quốc Vượng ngày xưa tôi từng ở. Vùng trời nơi ấy đã trở thành một dải lụa mềm bền bỉ neo đậu trong ký ức tôi, trở thành một niềm yêu nỗi nhớ không thể phai nhòa.

Nhớ Hà Nội

Ảnh minh họa

Vì sao tôi nhớ Hà Nội đến thế? Tôi cũng không biết nữa. Cũng như tất cả những người đã từng đặt chân đến mảnh đất nghìn năm này. Cũng như tất cả những người đã từng đến đây, đã từng rời đi. Họ cũng giống như tôi, nhớ Hà Nội. Giá nỗi nhớ có thể lấy ra được từ trái tim để chạm vào. Chắc là nó êm ái, thanh khiết, trong veo và… xinh đẹp lắm!

Hà Nội có những con phố dài, những hẻm nhỏ, nhà cũng nhỏ. Biển hiệu của hàng quán hai bên đường vừa cổ kính, cũ kỹ lại như ửng lên những nhịp thở rất trẻ của một sức sống luôn lặng lẽ vươn mình. Đi giữa những con đường thủ đô, hít thở mùi thời gian của từng gốc cây già, mùi trầm gỗ của thân, cành, lá. Mùi gió, mùi nắng, mùi hoa phả mình trong gió nhè nhẹ. Mùi của những chiếc lá vàng rào rạt dưới chân. Hương gió nhè nhẹ từ mặt nước Hồ Tây phủ đầy không gian, vỗ về quanh từng người, tâm hồn ai nấy đều xao xuyến bâng khuâng.

Tôi đến Hà Nội năm ấy là vào độ cuối thu. Có người đã nói với tôi: “Thu rất thật thu là khi chớm đông sang! Thu Hà Nội lúc này chín đẹp lắm!”. Quãng thời gian tháng 10 năm ấy đúng là “thu rất thật là thu”. Sớm mai có gió se se thổi. Nắng nhẹ và trong. Má thiếu nữ ửng hồng. Nước Hồ Tây trong veo như tơ lụa. Tôi đi bộ cùng chị trên những con đường Hà Nội, hít hà mùi hương bánh cốm. Mua bánh cốm về làm quà, cô bán hàng cười duyên dáng, y như mùa thu Hà Nội tuổi còn trăng!

Tôi nhớ đêm Hà Nội. Có gió, đèn phố, xe cộ và lặng im. Chỉ tiếc không được đi trên con đường có nhiều hoa sữa, để được hít trọn mùa thu trong một tối se lạnh đó. Cảm giác năm ấy khi đi giữa trời thu Hà Nội vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Chỉ cần thoáng nghe một bài hát về Hà Nội, một giọng nói của người Hà Nội, tất cả nỗi nhớ như ùa về, sống dậy niềm thương nhớ lao xao…

Tôi nhớ những tiếng rao, tiếng nói, tiếng cười. Người Hà Nội thanh lịch, hiếu khách. Cốt cách của họ nguyên vẹn những trầm tích văn hóa từ đời xưa đến đời nay, từ ông bà từ thời xa thiên cổ đến lớp người đang sống bây giờ. Vẻ đẹp Tràng An như ẩn như hiện, trong sự dung dị, chăm chỉ, nhẹ nhàng, gần gũi, mà ít nơi đâu ta có thể cảm nhận được.

Đêm cao nguyên. Không ngủ được là cái cớ cho nỗi nhớ ùa về. Sâu như đêm, da diết như đêm, thinh lặng và đặc quánh như đêm!

Hà Nội ơi, ta nhớ Người!

Nguồn:Nhớ Hà Nội

Trần Hiền

laodongthudo.vn