Thương nhớ tháng Giêng

09:00 | 19/02/2025

|
Tháng Giêng trượt xuống sõng soài trên cơn dốc nghiêng nghiêng một ngày nhòe ướt mưa xuân. Mây giăng giăng trôi về yên vắng, khẽ khàng thay bớt tấm áo nâu sòng đợi nắng nhẹ tênh, thênh thang luồn chỉ mỏng óng ánh vào chiếc kim kì vĩ của thời gian, may lên chiếc áo nắng mỏng tang như lụa. Nắng tháng Giêng trong vắt như thủy tinh, bình minh tinh khôi choàng lên bước chân người những sảng khoái trong lành.

Thương nhớ tháng Giêng

Ảnh minh họa

Sau những đợt mưa dầm buốt lạnh, con người ta cứ thao thiết mong mỏi những chồi nắng ấm dịu hiền của tháng Giêng. Để nắng vàng ùa về trên hoa cỏ, neo đậu bước chân người, nắng dụi đầu vào viền lá xuyến chi đang mải miết soi bóng mình kiếm tìm những dấu chân nghiêng chao của làn gió mới vừa lướt qua ngang. Ngày trước, ta yêu tháng Giêng nhất trong câu thơ của Xuân Diệu : “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”. Tháng Giêng ấy nồng nàn, diễm lệ như một nàng thơ đang độ xuân tình. Tháng Giêng hồn hậu với làn mưa phùn lất phất, nắng mỏng tang dìu dịu trong lành.

Tháng Giêng bình thản ngồi lên tràng kỷ, chúc người thân yêu những điều tốt đẹp nhất, trao cho nhau những phong bao lì xì đỏ thắm. Tháng Giêng cũng là tháng duy nhất trong Mười hai tháng không được “nhuận”. Tháng Giêng hân hoan trong sắc đỏ, trong đóa hồng nở bung lóng lánh hạt sương. Tháng Giêng mưa xuân không ướt, làn mưa mỏng mảnh hôn nhẹ lên bờ môi thiếu nữ, trải tấm voan mỏng choàng xuống muôn lá cây ngọn cỏ, lả lướt men tình nghiêng say trong chén rượu đầu xuân ngọt lành.

Tháng Giêng, cả không gian nồng đượm hương nhang và phút thành kính trước hương linh tiên tổ. Sau phút trầm mặc thiêng liêng ấy, chiếc bàn gỗ đơn sơ bên gian nhỏ lại ấm vị chè xanh, điếu thuốc nhỏ, quả cau tươi, tiếng chào thưa chuyện trò. Đàn ông ngồi trên tràng kỷ, đàn bà ngồi dưới hiên nhà cười nói, trẻ em nô đùa quanh gốc ổi, gốc dừa. Có chí chóe chút, hờn dỗi chút rồi lại trêu nhau cười hí há, tuyệt nhiên đứa đúng, đứa sai. Bọn trẻ tự nhiên mà lớn, lại hồn hậu, vô tư, lương thiện, trong ngần đến lạ.

Ta nhớ tháng Giêng nhất lại chính là những điều xưa rất cổ, những cụ già móm mém nhai trầu bên thềm dưới mái tranh. Những con gái, con trai e ấp chỉ dám e thẹn liếc nhìn nhau và mỗi đêm trăng thanh là những câu hát giao duyên thông minh dí dỏm. Xứ quê ta duyên dáng thơ lục bát, những câu hò câu đố lí lắc đáng yêu. Tình yêu năm ấy, nếu không là ánh mắt say thì cũng chỉ là những cái nắm tay mỏng manh tim mềm, thế mà đi sóng đôi với nhau trọn một đời trăm năm. Bỗng mơ hồ nhìn những bóng yêu đang lướt qua ngoài phố, là người xưa không biết yêu, hay người nay không biết thương?

Sống lâu trong đông lạnh bỗng biếng lười với nắng hanh. Ngồi gõ nỗi nhớ tháng Giêng non mềm cũ, đón nụ xuân đang khe khẽ ươm chồi!

Nguồn:Thương nhớ tháng Giêng

Trần Hiền

laodongthudo.vn