Tuổi thơ nơi bụi duối trước nhà

10:10 | 17/03/2025

|
Tuổi thơ tôi đã qua bao năm rồi mà trong lòng tôi vẫn khắc khoải, nhớ thương hoài bụi duối trước nhà. Cây duối thôi mà sao nhớ nhớ thương thương đến thế? Tôi cũng không biết vì sao.

Tôi sinh ra ở Hưng Yên, tôi rời quê lên Hà Nội khi tôi bước vào độ tuổi tiểu học. Vì thế ký ức trong tôi về quê hương chỉ là con đường đi lại quen thuộc quanh làng mình, là ao nước lấp lánh ánh mặt trời mỗi buổi sáng, là bụi duối tôi thường cùng bạn bè chơi ngày thơ bé. Ngày ấy, thay vì làm tường bê tông như bây giờ người quê tôi hay trồng cây duối làm hàng rào. Trong trí nhớ của tôi, bụi duối chỉ cao ngang hoặc quá đầu người lớn không đáng kể. Sau này tôi mới biết cây duối là cây thân gỗ có thể cao từ 4m đến 8m. Lá duối hình bầu dục, viền có răng cưa nhưng không nhọn mà bầu bầu uốn lượn. Quả bé bằng đầu ngón tay út, có một hạt duy nhất, bao quanh là phần thịt mọng nước, vị ngọt nhẹ.

Tuổi thơ nơi bụi duối trước nhà

Ảnh minh họa

Tôi nhớ những ngày mẹ đi làm đồng, bố đi công tác xa, tôi và các bạn hàng xóm hay rủ nhau ra bụi duối chơi. Bên kia bụi duối là nhà của một người hàng xóm bí ẩn. Ngày nào mấy đứa nhóc chúng tôi cũng đồn đại thêu dệt vô số câu chuyện xung quanh ngôi nhà đó và choàng vào nó vẻ thần thần bí bí. Sau này tôi mới biết, ngôi nhà bên đó hóa ra là nhà của một bà cụ hiền lành, lại tốt tính, người làng ai cũng quý mến chỉ có lũ trẻ chúng tôi không biết gì, tự vẽ những chuyện không thực để hù nhau.

Cũng tại hàng rào bờ duối ấy chúng tôi đã chơi rất nhiều trò. Chơi nấu ăn xếp gạch làm bếp, lấy lá duối và các loại cây cỏ khác giả làm đồ ăn. Thi ai hái được nhiều quả duối hơn. Nhiều khi chơi vui xong lại tranh cãi nhau òm tỏi để rồi sau đó mặt đứa nào cũng lấm lem nước mắt nước mũi rồi lại cười khanh khách như chưa có chuyện gì.

Những lần bị mẹ mắng, mẹ trách phạt ấm ức không biết cãi thế nào cũng không biết bày tỏ với ai tôi thường ra bụi duối, trốn ở đó và khóc nức nở. Bụi duối ôm lấy thân hình bé nhỏ của tôi, trọn vẹn và an toàn. Gió thổi qua bụi cây rì rào rì rào như đang thủ thỉ vỗ về tôi. Những tia nắng xuyên qua kẽ lá , bé bằng đồng xu nhảy nhót qua lại trước mặt tôi. Cứ thế tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tuổi thơ tôi cứ thế gắn liền với bụi duối trước nhà.

Tôi nhớ nhà văn Ilya Ehrenburg đã viết thế này: “Lòng yêu nước ban đầu là yêu những vật tầm thường nhất: yêu cái cây trồng ở trước nhà, yêu cái phố nhỏ đổ ra bờ sông...” Những câu văn ấy đã đi theo năm tháng trưởng thành của tôi, mang bóng hình bụi duối tuổi thơ nơi tôi có những ngày tháng hồn nhiên vô lo vô nghĩ, nơi lưu giữ hình ảnh những người bạn nhỏ, những kỷ niệm đẹp mà khi tôi rời đi, ra thành phố lớn, tôi đã không thể có được.

Nguồn:Tuổi thơ nơi bụi duối trước nhà

Ngọc Anh

laodongthudo.vn