Mùa sấu ngang qua Phan Đình Phùng

10:10 | 14/07/2025

|
Có những con đường không nằm trên bản đồ du lịch nhưng lại là địa chỉ thân quen trong ký ức của bao người. Phan Đình Phùng là một con đường như thế, không ồn ào khoe sắc, không cố gắng nổi bật, chỉ cần mỗi mùa sấu trở lại là lòng người lặng đi trong nỗi nhớ thật khó gọi tên.

Mùa sấu ngang qua Phan Đình Phùng

Ảnh minh họa.

Đường Phan Đình Phùng không lộng lẫy như đường Hoàng Diệu, không náo nhiệt như Kim Mã, càng không nổi tiếng được bằng hồ Gươm. Nhưng con đường này có những hàng sấu lâu năm, rợp bóng ung dung. Từng hàng cây như những người bạn già đứng nghiêm trang bên nhau, soi bóng xuống vỉa hè lốm đốm nắng.

Mùa sấu đến rất khẽ. Chỉ những ai tinh ý mới thấy được chiếc lá vàng đầu tiên vừa rụng xuống. Chỉ những ai đi bộ thong dong, không áp lực thời gian mới ngửi thấy hương thơm dìu dịu đầu tiên lẫn trong nắng, vương trên tà áo dài trắng của bạn nữ vừa đi qua.

Phía góc đường, có quán cà phê cóc, với những bộ bàn ghế đã bong tróc, phai màu. Một ông cụ ngồi đó mỗi sáng, nhấm nháp ly đen đá, ánh mắt dõi ra con đường như thể đang nhìn lại một thước phim quay chậm. Có phải chăng, ông từng đưa ai đó đi qua con phố này, những năm chiến tranh còn chưa xa? Hay biết đâu, ông đã từng đứng dưới tán sấu, trao một bức thư tay viết vội, có nét mực nhòe đi vì nắng? Mùa sấu cũng vì thế mà trở thành mùa của hoài niệm. Mùa mà lòng người bỗng dịu lại như chùm sấu ngâm trong hũ đường chua nhẹ, ngọt thanh, len lỏi trong từng kẽ nhớ. Là mùa để ta bất chợt nghĩ đến một người đã từng đi bên cạnh mình qua con đường này có thể là một người bạn, một mối tình đầu hay chỉ là chính ta của những ngày vô ưu, chưa vướng bận trưởng thành.

Phan Đình Phùng mùa sấu cũng có những ngày mưa. Mưa xối qua tán lá, hương sấu rơi xuống ướt lạnh. Nhưng lạ thay, mùa này trời mưa lại không buồn. Có thể là bởi những cây sấu già vẫn đứng đó, che chở cho con đường cũ, cho những ký ức chẳng cần gọi tên. Và có thể bởi vì ai cũng từng ít nhất một lần đi dưới hàng cây này với một người hoặc với chính mình trong những năm tháng bình yên nhất.

Đến bây giờ, tôi vẫn thường ghé qua Phan Đình Phùng vào mỗi mùa sấu. Không phải để chụp ảnh. Cũng không phải để tìm lại ai. Chỉ là để biết, giữa Hà Nội đổi thay từng ngày, vẫn còn một con đường giữ nguyên nhịp thở cũ. Nơi đó, mùa sấu vẫn về. Và tôi, vẫn là chàng trai năm nào chậm rãi bước đi dưới tán cây quen, trong một buổi chiều đầu hè đầy gió. Không còn chạy theo điều gì, chỉ muốn giữ lại một mùi hương rất nhẹ, rất trong và rất Hà Nội.

Nguồn:Mùa sấu ngang qua Phan Đình Phùng

Trần Trọng

laodongthudo.vn