Triệu cái ôm gửi đến mẹ

05:00 | 20/10/2025

|
Rồi đến một ngày chúng ta thảng thốt nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh không cách nào níu giữ. Vậy thì tiếc gì dành cho mẹ một cái ôm thật chặt.

Một buổi chiều tối, tôi tới thăm mẹ đang ốm nặng trong bệnh viện, cũng là lần đầu tiên hai mẹ con chúng tôi trải qua cú sốc lớn đến vậy khi phải đối mặt với ranh giới sinh - tử và cảm nhận một cách sâu sắc sự hữu hạn của thời gian.

Vừa thấy bóng con gái hiện lên sau ô cửa kính phòng bệnh, mẹ lúc ấy đang ngồi trên giường đã vội đưa hai cánh tay về phía trước, mắt ánh lên vẻ chờ mong khắc khoải vì đã hơn một ngày trời mới được gặp lại tôi. Miệng mẹ mỉm cười nhưng lại đang cố che đi những cơn nấc như chỉ chực trào ra.

Tôi mới vừa dợm bước lại gần giường thì mẹ đã xô hết gối chăn để lao tới ôm chầm lấy cô con gái bé bỏng, rồi nức nở như một em bé. Hai tay siết ngang hông con thật chặt, mẹ vừa khóc vừa nghẹn ngào:

- Mẹ nhớ con quá!

- Cho mẹ ôm con một lúc!

- Mẹ nhớ con quá!

Trong ký ức của tôi, đó là lần đầu tiên tôi được mẹ thể hiện cảm xúc như vậy. Tới tận khi đó, tôi mới nhận ra rằng mẹ chưa bao giờ ôm tôi thật chặt và nói rằng mẹ nhớ tôi biết bao. Cả tôi cũng vậy, dù rằng trong lòng hai mẹ con luôn có nhau và tôi yêu mẹ rất nhiều. Những cái ôm, có chăng chỉ là âm thầm trong đêm, khi tôi đã ngủ say còn mẹ thì lặng lẽ vòng tay siết nhẹ quanh bụng con gái.

Triệu cái ôm gửi đến mẹ

Dường như khi ta sống cùng nhau dưới một mái nhà, cùng lớn lên và già đi bên nhau, những điều giản đơn, chân phương mộc mạc như vậy là thứ gì đó luôn khiến hầu hết thành viên trong gia đình ngại ngần bày tỏ. Vì cuộc sống quá bộn bề và nhiều lo toan, vì sợ rằng nếu mình tỏ ra yếu mềm thì sẽ thật ngượng ngùng hay chỉ là vì chưa từng bộc lộ nên không dám thể hiện..., tôi cũng không biết nữa.

Tôi đã ước mẹ và mình có thể dũng cảm bộc lộ tất cả cảm xúc yêu thương ngập tràn như vậy với nhau trong những năm tháng vẫn còn được bên nhau. Đó là khi mẹ vẫn đang còn khoẻ mạnh, tôi thì đủ lớn khôn để có thể tận hưởng và nhớ bằng hết những dư vị của yêu thương qua những cái ôm lâu, sâu sắc và đầy sống động. Để tôi có thể được mẹ ôm thật chặt và lại nghe thấy giọng nói dịu dàng, êm ái bên tai: “Mẹ nhớ con quá!”.

Ý nghĩ đó đã theo tôi suốt hơn mười năm qua, kể từ buổi chiều tối hôm ấy. Cảm giác ấm áp này tôi chưa từng quên. Dù giờ chẳng còn cơ hội được trải nghiệm thêm dẫu chỉ một lần, tôi vẫn muốn giữ mãi ký ức ngọt ngào ấy cho tới cuối cuộc đời này.

Đó cũng là lý do tôi ấp ủ cuốn sách “Để con ôm mẹ nhé!” như cả triệu cái ôm tôi muốn gửi tới mẹ thay cho cả phần mẹ đã chẳng kịp ôm tôi trong những năm tháng xưa cũ.

Tôi xem đây như một món quà, cũng là lời tri ân tới người mẹ đã khuất từ 7 năm trước của mình.

Giá thời gian được quay trở lại, tôi sẽ ôm mẹ thật lâu và nói rằng: "Mẹ ơi, con yêu mẹ!".

Nguồn:Triệu cái ôm gửi đến mẹ

Trần Thúy Hằng

kienthuc.net.vn