Tháng Tám, mùa nghiêng ký ức

09:05 | 12/08/2025

|
Tháng Tám về, Hà Nội dường như dịu lại sau những chuỗi ngày oi ả. Không còn cái nắng gắt bỏng rát của mùa Hạ, cũng chưa hẳn là những làn gió se lạnh đặc trưng của mùa thu. Phố lưng chừng mùa. Thành phố như khoác lên mình một lớp voan mỏng nhẹ, dường như, chỉ cần một cơn gió khẽ qua cũng đủ khiến ký ức lay động.

Mỗi sáng, Hà Nội tỉnh giấc chậm rãi như một bản nhạc dương cầm, không ồn ào mà da diết. Người đi qua tháng Tám nếu không để lòng mình lắng lại, sẽ dễ bỏ quên những điều rất nhỏ nhưng thật đẹp. Một chiếc lá rơi nghiêng trên vỉa hè, một tiếng rao mỏng như khói, hay ánh nắng cuối ngày hắt lên mái ngói cũ thấm màu thời gian.

Trên những con phố quen thuộc, hàng cây lặng im mà kiêu hãnh. Lá chưa rụng nhiều, nhưng đã ngả sang màu hanh vàng. Hồ Gươm mỗi sớm sương mờ, những người già vẫn dạo bộ bên nhau, nhịp chân chậm rãi như thể họ đang đi qua chính quãng đời mình đã sống. Vài đôi chim nhỏ chuyền cành, gọi nhau vang lên những thanh âm “lích rích” đáng yêu.

Tháng Tám, mùa nghiêng ký ức

Ảnh minh họa

Hà Nội tháng Tám không rực rỡ mà dịu dàng, mơ màng như một bản hòa âm bằng mùi hương. Hương sấu cuối mùa còn vương trên hè phố, lẫn trong đó là mùi hoa sữa mới chớm nở nơi góc đường Nguyễn Du. Hương hoàng lan phảng phất xa gần trong gió.

Có một chiều, tôi đi qua phố Tràng Thi, thấy hàng hoa ven đường ăm ắp những bó cúc đầu mùa vàng tươi. Hoa chưa nở rộ, chỉ chúm chím như nụ cười của thiếu nữ mới lớn. Người Hà Nội, dường như đã ngầm hiểu, chỉ cần thấy hoa cúc là biết thu sắp về, là biết tháng Tám đang chạm khẽ vào Hà thành.

Trong tôi, Hà Nội tháng Tám là những đoản khúc chuyển giao. Có thể là một cuộc chia tay không lời giữa hai người bạn, là một kỳ nghỉ cuối cùng trước ngày tựu trường, hay đơn giản chỉ là sự chia tay thầm lặng giữa ta và một phiên bản cũ của chính mình.

Hà Nội tháng Tám có những khoảng lặng khiến ta lưu luyến. Như khoảnh khắc phố phường đang vội, bỗng chốc lắng lại vì tiếng đàn ghi-ta mộc mạc của một chàng trai trẻ ngồi bên bậc thềm Nhà thờ Lớn. Như giọt cà phê rơi chậm rãi theo dòng suy nghĩ của ta.

Người Hà Nội yêu tháng Tám không ồn ào. Bởi tháng Tám không chỉ là dấu mốc chuyển mùa, mà còn là thời điểm để ta lặng lẽ tạm biệt những điều cũ kỹ đã không còn phù hợp và sẵn sàng đón nhận những điều mới mẻ tốt đẹp.

Tôi yêu Hà Nội tháng Tám vì chính sự lưng chừng ấy. Không rõ ràng như hè, không dứt khoát như thu. Nó giống như khoảng dừng giữa hai chương sách. Nếu ai đã từng đi qua tháng Tám, hẳn sẽ luyến lưu. Không phải nhớ bởi một dấu ấn cụ thể, mà là bởi cái cảm giác thanh an lướt qua tim.

Tháng Tám, mùa nghiêng ký ức giữa lòng Hà Nội ngàn năm tuổi.

Nguồn:Tháng Tám, mùa nghiêng ký ức

Tường Vy

laodongthudo.vn