Tháng bảy về

09:38 | 09/07/2024

|
Tháng bảy mang theo những cơn mưa bất chợt xoa dịu cái nóng ngày hè, và mang cho đất trời và lòng người cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng.
Tháng bảy về
Ảnh minh hoạ: vecteezy

Lòng người nhạy cảm, những cơn mưa tháng bảy đến như một khúc nhạc giao mùa, vậy mà trong thâm tâm họ lại xem cơn mưa tháng bảy buồn, làm thấm đậm bao ký ức. Những giọt mưa tháng bảy như những giọt nước mắt của lòng người vậy, xao xuyến và bồi hồi.

Vậy là tháng bảy đã về, sớm dậy bình minh nắng không gắt ngược lại đổ trận mưa rào, mưa rơi nặng hạt...nhưng một thời gian sau mưa lại tạnh. Khi đứng nhìn những giọt mưa rơi của trời tháng bảy bao kỷ niệm, cảm xúc trong tôi lại bồi hồi xao xuyến.

Khi cơn mưa tạnh...tôi lại lấy xe đạp để đi dạo qua ngõ nhỏ làng quê. Tôi tự thấy bằng lăng nơi đầu ngõ đã rơi đầy. Thấy đóa phượng đã bắt đầu lưu luyến, tiếng ve ngân trong vòm lá lắng dần. Mưa làm nhạt cái oi nồng rất hạ, kéo thu về se sắt giữa thênh thang. Hương ổi chín cuối nhà ai thơm thoảng, gót chân mềm giấu da diết vào mưa.

Tháng bảy về thương quê nghèo vừa gieo sạ, chút nắng chút mưa sâu lá sinh sôi, bàn chân cha khô nứt lội dòng nước ruộng, và lưng mẹ thêm còng ngày cấy dặm đồng xa. Tháng bảy về nắng mưa nghiêng trong gió, thương lưng mẹ nghèo cõng gánh triền đê, thương cánh cò trắng cứ bay hoài không nghỉ, thương bàn chân trần tất bật giữa gạo cơm.

Ngày xưa mỗi trận mưa chiều là niềm vui của bọn trẻ đồng quê chúng tôi. Tắm mưa là dịp để chơi đùa thỏa thích. Những giọt mưa rơi đều trên da thịt nghe như bàn tay vỗ về mơn man.

Trò chơi trong mưa đơn giản mà rất vui, những chiếc thuyền bằng bẹ chuối cắt ngắn có gắn vài cánh hoa dại thả trôi theo dòng nước mưa hay chỉ là trò đuổi bắt trong mưa mà cũng đủ đọng lại thành kỉ niệm đẹp.

Mưa di dần sang đêm, niềm vui ấy cũng chuyển sang cung bậc cảm xúc khác. Đó là nỗi lo lắng mái tranh nghèo mưa dột loang ướt giấc ngủ hay lo mái vách thưa để gió núi mang hơi nước lùa vào giấc ngủ chập chờn vì giá lạnh. Trong kí ức tuổi thơ tôi mưa tháng bảy gắn với bao vui buồn của một tuổi thơ nghèo khó.

Có tháng bảy mưa khi đã giã từ đèn sách, tôi cũng ngụp lặn trong mưa lũ để tìm vớt những bông lúa chín còn dang dở. Giữa cánh đồng trắng nước có nhiều người mò tìm vớt từng nắm lúa bông khi cơn lũ tràn qua.

Dầm mình trong nước cả ngày đổi lấy niềm vui nhỏ nhoi là vài bao lúa dẫm ướt. Người nông dân chân chất quê mùa, niềm vui cũng chất phác đến thô sơ. Lẫn trong tiếng sóng nước ì oạp vỗ vào mạn chiếc ghe đựng lúa là tiếng cười sảng khoái của ai đó chốc chốc lại vang lên.

Trai gái làng cùng ngâm mình trong mưa lũ mà ánh mắt trao nhau ấm áp tưởng cũng đủ xua đi cái lạnh của mưa tháng bảy. Nhớ hình ảnh những thôn nữ ướt dầm mà môi cười rạng rỡ cùng ánh mắt lúng liếng thoáng nhìn ngỡ như tháng bảy không mưa lũ …

Rồi tôi giã từ những buổi vớt lúa trong mưa tháng bảy lên đường đi tiếp mộng khoa cử dở dang. Hành trang mang theo là những tháng bảy mưa ngồn ngộn hình ảnh và cảm xúc vui buồn.

Hôm nay nghe mưa bất chợt những kỉ niệm ướt lạnh ấy trở về. Nhớ những chiều tắm mưa niềm vui ướt sũng mưa tháng bảy.Nhớ giấc ngủ không trọn vẹn vì mưa đêm loang ướt. Và nhớ ánh mắt trong veo gợn sóng nước mùa lũ tháng bảy của cô thôn nữ cùng vớt lúa ngày xưa.

Cầm điện thoại hỏi người bạn cũ ở quê còn nhớ không những tháng bảy mưa và tháng bảy này có như ngày xưa không? Bạn cười hồn nhiên khuyên tôi giữ lấy ngày xưa vì hình ảnh đó nay không lặp lại. Đường sá rải nhựa phẳng phiu, đê bao ngăn lũ rồi không còn tìm đâu ngày cũ ấy nữa. Mưa tháng bảy làm xanh tốt vườn cây và rửa sạch đường làng. Chợt nghe tiếng mưa tháng bảy như reo vui cùng tiếng cười của người bạn cũ.

Tháng bảy, ngồi một mình nhớ tuổi ấu thơ, huyền thoại hay là cổ tích, để bù đắp cho mai sau những sóng gió nếu có của cuộc đời. Tháng bảy hát điệp khúc buồn, tháng bảy với bao nỗi chơi vơi. Chợt nhận ra một nụ cười thân quen vắt ngang vùng ký ức... Nụ cười của anh, có phải không anh?

Tháng bảy lại về. Tháng bảy vẫn khoác trên mình nó chiếc áo mùa hạ rực nắng và sắc màu trầm tư đứng bên triền sông suy nghiệm về cuộc đời. Vẫn là những âm thanh quen thuộc nhưng sao thấy lòng không bình yên như thuở trước, vẫn thấy những “đóa hoa mưa” nở đầy trên mái tranh quê, thấy nước mắt trong hơn, mặn hơn và nhói xót lòng hơn...

Tháng bảy dần qua!

Nguồn:Tháng bảy về

Phan Ngọc Quang

giaoducthoidai.vn